Khi những giọt nắng nhàn nhạt tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt qua ô cửa sổ khép hờ rọi vào căn phòng nhỏ thì Sa choàng tỉnh giấc. Người lâng lâng như trên mây nhưng cô còn nhận ra mình đang ở đâu.
Từng cơn gió lạnh se se buổi sớm mai chỉ có ở Đà Lạt len qua tấm rèm mỏng lùa vào phòng khiến cho Sa không định thần được cảm giác của mình khi vươn vai, chân quờ quạng đôi dép nhựa tím. Chỉ láng máng nhớ rằng hôm qua cô mệt mỏi đến nỗi trước khi đi ngủ quên mất tắt máy điện thoại để cả đêm chuông reo inh ỏi. Chiếc khăn mặt sũng nước khiến cho cô tỉnh táo hơn. Một cảm giác dễ chịu dâng lên xâm chiếm khi cô soi mình vào gương. Da mặt cô trong phút chốc sáng bừng lên, hồng hào và tươi tắn. “Có lẽ mình đã ngủ đủ giấc”. Cô nhủ thầm.
Sa mặc chiếc áo len màu trắng mà chiều qua Đăng mang đến cho cô. Nói là anh vừa mua cho em xong, rằng trên đó lạnh lắm, không nóng như ở Sài Gòn đâu. Cô ậm ờ, ấn đại chiếc áo xuống đáy vali, cho rằng Đăng quá lo xa. Với cô, Đà Lạt nào có xa lạ gì. Nhưng giờ đây, khi đã khoác lên người chiếc áo, cô mới cảm nhận rõ hơn bao giờ sự ấm áp bao bọc quanh mình. Một cảm giác ân hận vô hình trào lên. Cô tìm điện thoại, định gọi cho Đăng. Nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Giờ này chắc anh đang bù đầu ở cơ quan với mớ sổ sách, chứng từ phải giải quyết nhanh gọn vào cuối tháng. Với lại không cần gọi thì sớm muộn anh cũng sẽ sớm liên lạc với cô trong ngày hôm nay thôi. Có thể anh đã quá quen với những chuyến công tác dài ngày của cô rồi và sự phiền muộn, bồn chồn, lo lắng thuở ban đầu trong anh cũng đã đến mức bão hòa.
Người phục vụ khách sạn gõ cửa, mang đến cho Sa bữa điểm tâm buổi sáng nhưng Sa chối từ. Cô muốn dạo phố một chút. Chiều qua, khi vừa đặt chân đến sân bay, sếp đã dặn cô là sáng nay phải đưa sếp đi thăm mấy thắng cảnh nổi tiếng của Đà Lạt. Vì qua những lần nói chuyện, cô để lộ cho sếp biết rằng cô khá rành về Đà Lạt. Song cô đã khéo léo từ chối với lý do sức khỏe của cô không được tốt lắm. Thật ra cũng đã hai năm cô không ghé lại những hồ Than Thở, thung lũng Tình Yêu... Trong hình dung của cô cũng đã phai dần hoặc cô cố gắng lãng quên những nơi đã in dấu chân cô và mối tình đầu của mình. Dù sao đi nữa cô cũng hết sức tin tưởng vào lý trí của mình khi mà cô bình tĩnh đến không ngờ khi nhận được thông tin từ sếp về chuyến đi công tác Đà Lạt này. Song khi ngồi đây, một mình trong căn phòng khách sạn lạnh lẽo này, cô mới thấy rõ rằng cô đang nôn nao vì một cảm giác khó tả nào đó. Cảm giác ấy bủa vây, khơi gợi dòng xúc cảm trong trái tim cô, làm cho cô phải thừa nhận rằng, cô không thể không nhớ đến Nam. Anh đang ở ngay đây, rất gần cô. Thời gian qua đi không phải một ngày, hai ngày mà sự cách xa thiếu vắng đã được tính bằng năm. Cũng có thể anh còn nhớ đến cô như e-mail cuối cùng anh gửi cho cô, vừa thiết tha, níu kéo, vừa xót xa tiếc nuối mối tình thời sinh viên đầy mơ mộng. Đôi khi cô tự hỏi trong hai người, anh và cô, ai mới thực sự là người có lỗi. Khi mà anh không chịu ở lại Sài Gòn, thành phố cô sinh ra và lớn lên. Cô đã quen hít thở bầu không khí này, dù có oi ả ngột ngạt đến đâu. Và cô cũng quen những buổi tan tầm kẹt xe dưới cái nắng như thiêu như đốt. Cô quen với những buổi chiều muộn ngồi trong quán bar nhìn ra dòng xe cộ đông đúc. Nhưng anh thì không. Anh yêu cô. Và anh cũng yêu Đà Lạt của anh. Anh đã cố gắng truyền sang cô tình yêu ấy bằng việc anh thường xuyên đưa cô về Đà Lạt chơi, dắt cô đi thăm thú tất cả những nơi mà anh cho rằng hấp dẫn để cô theo anh về đây sống. Nhưng với cô, Đà Lạt chỉ là miền đất mà cô đi qua chứ không phải là điểm dừng chân.
Sa đi bộ trên phố. Những gương mặt vừa vô cảm vừa xa lạ lướt qua cô. Vậy mà có thời gian cô đã tưởng như gần gũi lắm. Sa ghé vào một quán cà phê nhỏ khá lãng mạn với những chùm hoa vàng li ti yểu điệu rủ xuống ô cửa sổ màu xanh lục... Một bé gái có hai bím tóc dài đến thắt lưng mang đến cho cô một ly cà phê sữa bốc khói. Sa không thích uống cà phê nhưng cô thích mùi hương của nó. Cô thấy trong đó có một chút gì nồng nàn và say đắm. Xung quanh cô vang lên tiếng guitar nhẹ nhàng tạo nên âm hưởng như mưa... Cô ngồi im nhìn hàng cây xanh tỏa bóng qua ô cửa kính mờ bụi và không khỏi thấy lòng se sắt. Chiếc điện thoại nóng lên trong lòng bàn tay đang siết chặt của cô. Sa biết rõ mình đang nhớ ai. Chẳng có ai khác ngoài Nam. Kỷ niệm cũ kỹ hiện về, trong trẻo như một ban mai. Ánh mắt Nam ấm áp đầy trìu mến. Làm sao cô không nhớ, khi mà cô đang ngồi đây, trong lòng thành phố của anh, hít thở bầu không khí cùng anh...
Trong giây lát Sa trở nên luống cuống. Những ngón tay run rẩy trên phím điện thoại. “Em đang ở Đà Lạt. Vi Sa”. Cô gửi tin nhắn cho Nam mà hoàn toàn không làm chủ được xúc cảm của mình. Chỉ đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên cô mới trở nên hoảng hốt. Mãi đến hồi thứ sáu cô mới nhấn vào nút nghe. Đầu dây bên kia, tiếng Nam gấp gáp: “Sa phải không? Em đang ở đâu, nói cho anh biết”. “Em đang ở quán cà phê Chiều Tím”. Giọng cô chùng xuống yếu đuối. Cô không biết mình đúng hay sai. Nhưng cô biết mình sẽ không hối tiếc.
Bây giờ thì Nam đã ngồi trước mặt cô. Anh hỏi cô những câu đơn giản, đại loại là cô có khỏe không. Công việc ra sao. Gia đình thế nào. Cả hai đều cố tình né tránh chuyện riêng tư. Cô nói với anh là tất cả đều bình thường. “Vậy thì anh an tâm rồi”. Nam châm thuốc. Anh có vẻ gầy đi nhiều. Cô định hỏi anh mới hút lại phải không nhưng nghĩ thế nào, lại thôi. Cô không thể như xưa, không thể vùng vằng giận dỗi hay ngăn cản mỗi lần Nam hút thuốc. Bây giờ, tất cả đã khác đi rất nhiều. “Em có muốn đi đâu đó chơi không? Lên Đà Lạt mà không đi đâu về Sài Gòn là tiếc lắm”. Cô nhìn anh. Anh vẫn vậy, luôn tự hào về thành phố xinh đẹp của mình. Và anh không hề ân hận khi rời xa Sài Gòn, rời xa cô để trở về Đà Lạt. Xét cho cùng, đấy đâu phải là lỗi của anh. Nhưng sao cô vẫn thấy xót xa khi mà cả cô và anh đều không đủ dũng khí để có thể đi chung một con đường. Anh không thể ở lại Sài Gòn cũng như cô không thể đi theo anh về xứ sở sương mù này để sống. Phải chăng tình yêu của cô và anh không đủ mãnh liệt để có thể vì tình yêu mà hy sinh tất cả
Cô ngồi sau xe anh, tay khoanh trước ngực. Thi thoảng cô lén nhìn gương mặt anh đỏ bừng qua gương chiếu hậu. Anh không sao che giấu được xúc cảm của mình. Những ngôi biệt thự trắng hai bên đường nhòa đi trong mắt cô. Cô không nghĩ mình có thể khóc được. Và khi ấy, không kìm được, cô úp mặt vào lưng anh. Mùi mồ hôi quen thuộc làm cô thổn thức. Anh im lặng. Anh khác Đăng, anh đã không bao giờ luống cuống trong những trường hợp thế này. Có lẽ anh quá hiểu cô.
Cô đứng đợi anh gửi xe ở nhà một người quen. Trước mặt cô là những con dốc quanh co, ngắn ngủi hướng lên đồi. Xa ngút trong tầm mắt là ngàn thông xanh biếc. Một cảm giác mới mẻ ùa đến xâm chiếm tâm hồn. Anh lững thững bước theo cô... Cô không biết mình đang nghĩ gì. Cô thấy đâu đây vẫn còn hương vị nồng nàn của ly cà phê nóng bỏng vừa rồi. Đà Lạt lúc này không phải là một Đà Lạt chìm trong màu tím của hoàng hôn. Nhưng sao cô vẫn thấy cảnh vật ở đây tĩnh lặng đến nao lòng. Những đóa quỳ vàng nở từng cụm buồn bã dưới chân. Cô ngồi xuống triền đồi, co ro trong cái áo len không đủ ấm. “Em lạnh lắm không? Anh nắm tay em nhé...”. Cô im lặng, chỉ thấy mình càng run rẩy khi Nam nắm lấy tay cô. Cô không hiểu trong anh ở đâu là nỗi niềm yếu đuối, ở đâu là sự mạnh mẽ tàng hình ẩn giấu đằng sau cặp mắt cương nghị. “Em nói gì đi chứ? Bao giờ em về?”. “Sáng mai ký hợp đồng xong em sẽ ra sân bay”. “Vậy bao giờ em sẽ trở lại đây?”. “Em không biết nữa. Anh vẫn yêu em. Có phải không?”. “Anh không trả lời câu hỏi này”. Cô im lặng, trong đáy mắt anh cô như nhìn thấy sự tuyệt vọng. Cô biết mình đã sai lầm khi hỏi anh câu hỏi đó. Dù có thể anh vẫn còn yêu cô. Cuộc sống phức tạp hơn người ta tưởng. Những giây phút thế này chỉ có thể tồn tại trong dòng hồi ức của mỗi người để trong một khoảnh khắc lắng đọng tâm hồn người ta có thể nhớ đến. Cô không thể trách anh, cũng như anh không thể trách cô. Có lẽ, người ta chỉ thực sự hạnh phúc khi sống trên mảnh đất mình đã được sinh ra và lớn lên. Nhưng sao cô vẫn cảm thấy xót xa khi cả hai, cô và anh, đã không còn thuộc về nhau nữa. “Nam à, anh về trước đi”, Sa thì thầm. “Em muốn ở lại đây một chút nữa. Có được không?”. “Được, nhưng anh sẽ đợi em ở phía dưới và đưa em về đến tận nơi”. “Không, đừng lo cho em. Em sẽ gọi điện cho anh lái xe đến đón em”. “Anh sẽ đợi em ở dưới. Em hiểu không?”. Anh nhắc lại một cách dứt khoát và bước những bước thật nhanh xuống triền đồi. Sa đứng dậy. Cô dựa lưng vào một thân cây thông non thẳng đứng và nhìn xuống. Chưa bao giờ trong cuộc sống cô cảm thấy hụt hẫng đến thế, khi nhìn bóng Nam khuất dần trong màu xanh ngút mắt của thông. Trong khoảnh khắc này Sài Gòn và Đăng chỉ còn là một dấu chấm mờ nhạt trong tâm trí. Nếu như Nam biết được, ngay lúc này đây, chỉ cần anh siết chặt lấy cô trong vòng tay anh, và nói một lời thôi, rằng cô hãy suy nghĩ lại, rằng tất cả đều chưa phải là quá muộn, thì hẳn là, đã có sự đổi thay. Song anh đã đi rồi. Anh không phải là một người ưa thuyết phục.
Nam đưa Sa về khách sạn. Hai người chào nhau bằng những lời ngắn ngủn. “Em về nhà giữ sức khỏe nhé”. “Vâng ạ. Anh cũng vậy”. Cô và anh không hẹn ngày gặp lại. Vì trong thâm tâm hai người đều linh cảm đây là ngày cuối cùng họ gặp lại nhau. Như vậy sẽ tốt hơn. Sa trở về phòng mở máy gọi cho Đăng, nghe anh trách móc yêu thương giận dỗi sao cả ngày nay cô làm gì mà tắt máy điện thoại. Cô bịa ra một vài lý do chính đáng rồi kêu rằng cô buồn ngủ quá rồi. Dù những lời thì thầm nhung nhớ bên kia đầu dây vẫn vọng bên tai. Sa nằm xuống, nước mắt dàn dụa. Cô khóc vì một điều mà bản thân cô không thể nào cắt nghĩa được. Chưa bao giờ cô muốn nhanh chóng trở về Sài Gòn đến thế. Trong khi Sa lơ mơ trong căn phòng nhỏ nơi khách sạn thì Nam đã có mặt ở một trung tâm tin học. Anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ về những điều vừa xảy ra vì hiện tại anh có quá nhiều việc phải làm. Tất cả diễn ra bình thường như nó vẫn diễn ra hằng ngày. Dù trước đó có một chút xáo trộn. Nhưng chẳng hề gì.
Chẳng hề gì hết. Tất cả sẽ được bôi xóa bởi thời gian. Chỉ còn những hàng thông xanh trên đồi khắc ghi kỷ niệm và là nhân chứng của bao nhiêu mối tình vẫn ngày đêm vi vút reo vang bản tình ca bất tận. Chỉ còn những đóa quỳ vàng rực rỡ tựa như cụm nắng ấm hồn nhiên thắp trong sương Đà Lạt. Dù những lứa đôi đã từng đến đây, đã từng yêu nhau và đã từng quên lãng.
Nếu bạn không tin, hãy đến Đà Lạt mà xem.
Cấn Thị vân Khánh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Một số lưu ý khi bạn nhận xét bài trong VisitDalat'sBlog
Không nhận xét những lời lẽ thiếu văn hóa, ảnh hướng đến thuần phong mỹ tục,Ngôn ngữ chuẩn mực ,Không đả khích chê bai,Chính trị, tôn giáo ,Khuyến khích các bài viết hay mang tính xây dựng cao
Rất mong sự ủng hộ và đóng góp của bạn cho VisitDalat's Blog