
Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài vì quá mệt sau khi đi khắp Đồi Mộng Mơ và Dinh Bảo Đại. Những tưởng mình là người dậy muộn nhất, ai ngờ tụi bạn của tôi vẫn còn đang ngủ. Bây giờ đã là 4h chiều, tôi tính rủ Phúc và Giang đi dạo phố chiều Đà Lạt, nhưng thấy tụi nó ngủ say quá nên thôi. Tôi vội choàng cái áo khoác vào và bước ra ngoài...
Nhà nghỉ của tôi nằm trên sườn một ngọn đồi ngay trong thành phố. Từ ngay trong nhà nghỉ, nhìn ra cửa sổ, là đã có thể thấy toàn bộ phố núi với những ngôi nhà nho nhỏ xếp tầng trên những triền dốc Đà Lạt. Và con đường đi qua đây cũng là một con đường nhỏ men theo triền dốc. Tôi thọc tay vào túi quần cho ấm rồi tiến ra đường. Đâu đó vang lại một điệu nhạc Jazz hết sức nhẹ nhàng: "Mimosa từ đâu em tới..." Hai bên đường là những triền dốc phủ đầy thông. Ngọn đồi này có những cây thông rất cao, và ở trên đó, chúng đua nhau "reo". Tôi nghe thấy những tiếng "rì rào" rất lạ từ những ngọn thông, mới nghe thì tưởng là mưa, nhưng nghe kĩ thì nó không như vậy. Âm thanh ấy, cùng với không gian dưới đồi thông thật tuyệt. Mặt trời đang buông mình xuống núi, bầu trời Đà Lạt đang chuyển sắc sang màu tím quyến rũ. Và từ khắp các ngọn đồi, sương ùa ra, bủa vây kín từng góc phố, con đường. Làn sương ấy lững thững bay qua tôi, tôi nghe trong không khí mùi hương đặc trưng của Đà Lạt. Khó mà diễn tả được cảm xúc của tôi lúc này, tôi chỉ biết mình cảm thấy thật thoải mái dễ chịu. Tôi ngừng lại, ngắm rừng thông với những gốc thông già nua sần sùi, và hít một hơi thật sâu... Tôi vẫn thường làm thế khi lên Đà Lạt, đó dường như là một cách cảm nhận mà tôi cho là hay nhất để "nghe" được "hương Đà Lạt"
Tôi bước tiếp trên triền dốc, ra đến đầu đường. Đứng lấp ló trong rừng thông là một ngôi giáo đường cổ kính mà tôi đoán rằng có lẽ nó đã được xây dựng ngay từ thời bác sĩ Yersin đặt chân đến phố núi này. Có lẽ chính những ngôi biệt thự cổ, nhưng công trình kiểu Pháp của Đà Lạt đã làm cho Đà Lạt có một nét đặc trưng riêng. Đà Lạt làm tâm hồn con người ta lắng đọng bằng chính hương thông, kiến trúc cũng như cảnh vật ở đây, nên mới có biết bao thi sĩ, nhạc sĩ đã bỏ công sức mà dành tặng cho Đà Lạt vô vàn những tác phẩm để đời...
Đà Lạt không giống như các thành phố khác tôi từng đến. Biên Hòa, nơi tôi sống 3 năm nay, hay như Sài Gòn, nơi nào cũng nhộn nhịp đến mức "nghẹt thở". Chiều chiều, họ tan s ở, lên xe, tranh thủ tạt ngang chợ mua thứ gì đó về làm bữa tối cho gia đình. Mọi thứ thật chóng vánh, thật xô bồ, chẳng ai để ý ai, và chính vì vậy mà không có chỗ cho những tâm hồn cần sự trầm mặc để suy nghĩ hoặc đơn giản hơn chỉ là để thư giãn. Vì thế, người ta mới tìm đến Đà Lạt. Chiều Đà Lạt buông xuống thật yên ả. Sương tím trôi nhẹ trên mặt hồ, những ngọn thông vẫn rì rào như muốn chào một ngày sắp qua. Người Đà Lạt cũng tan sở, cũng về sum họp với gia đình, nhưng hình như ai cũng chậm rãi và từ tốn. Đâu đó có một bà bán tàu hũ đội nón lá đi khắp các ngõ phố mong kiếm được chút tiền nuôi gia đình. Có lẽ bà sẽ không cảm nhận được những gì như tôi đang cảm nhận, nhưng cũng cám ơn bà nhiều lắm, vì chính bà cũng đã góp cho Đà Lạt một nét đẹp riêng.
Tôi bước tiếp trên những con phố dài đầy dốc của Đà Lạt. Trời đang tối dần, phố núi đã lên đèn. Mọi thứ xung quanh tôi đã thay đổi. Và dường như, Đà Lạt cũng không còn nét trầm mặc như lúc nãy khi chiều vừa buông xuống. Cũng không có gì là lạ khi một thành phố du lịch đang phải đón hàng ngàn lượt khách mỗi ngày. Tất nhiên, các dịch vụ cũng sẽ mở ra để đáp ứng nhu cầu của khách du lịch. Nhưng để tìm một khoảng không gian tĩnh lặng cũng không khó. Những quán cà phê vẫn vang lên những tình khúc Trịnh Công Sơn, và ai cũng có thể đến để cảm nhận cái trầm mặc đúng nghĩa của Đà Lạt.
Đến lúc tôi phải về rồi! Cám ơn Đà Lạt nhé, cám ơn vì đã cho tôi những giây phút lắng đọng trong tâm hồn, những giây phút tôi có thể tìm lại chính mình sau những ngày tháng tôi phải cật lực làm việc. Mong rằng tôi có thể trở lại nơi đây trong một ngày gần nhất. Thôi, chào phố núi nhé...!
Theo www.donggiang.co.cc
ĐÀ LẠT THÁNG GIÊNG
Đã bao lần tự nhủ với lòng mình, phải viết cái gì đó coi như “trả nợ tình” cho Đà Lạt. Vậy mà thời gian thì cứ trôi, nợ mỗi ngày một nặng. Một buổi sáng mùa xuân, đứng trên tầng hai Hội Văn nghệ nhìn ra đường Quang Trung thấy hai hàng hoa ban nở trắng. Trời cao gió sẽ, tâm hồn con người ta bỗng bâng lâng, dạt dào cảm xúc. Có phải thiên nhiên Đà Lạt, khí trời Đà Lạt đã cho ta chút cảm hứng văn chương để trả nợ tình cho chính mảnh đất này chăng.
Tôi yêu Đà Lạt, xứ sở của thông reo, của hoa dại, của sương mù. Thành phố Cao nguyên nhỏ bé với biết bao nhiêu tên gọi. Tên nào cũng đẹp, tên nào cũng thơ mà mới chỉ nghe qua đã khiến người ta phải rộn ràng xao xuyến. Khi bước chân đến rồi thì bao cảm xúc thi ca nhạc họa đều tuôn trào hết thảy. Nhiều người cả đời chưa một lần làm thơ, ấy vậy mà khi đến với thành phố này tự dưng cũng nảy vài câu ứng tác. Trên xứ sở hình chữ S này, có nơi nào đẹp như Đà Lạt, có nơi nào thơ mộng hơn chăng. Đà Lạt, thành phố của sương mù quanh năm giá lạnh. Cái lạnh làm cho người ta thâm trầm hiền dịu. Cái lạnh ban cho con người bao sản vật đặc trưng, bao kỳ hoa dị thảo mà chẳng nơi nào có được. Cái lạnh làm cho má người thiếu nữ đỏ hây, cho mắt em lúng liếng.
Cái lạnh làm cho người gần người hơn và tình cảm với đất Cao nguyên này thêm gắn chặt. Mờ sáng sau tết Khai hạ, độc bộ trên đường Bà Huyện Thanh Quan, đoạn từ nhà nghỉ Công đoàn men theo hồ Xuân Hương, vườn hoa thành phố đến đầu đường Đinh Tiên Hoàng, hồ Đội Có ta cảm nhận được cái lạnh của mùa xuân đang mơn man trên da thịt; cái lay phay lất phất của mưa phùn xứ Bắc; cái lãng đãng sương mù của xứ lạnh. Mà kể cũng lạ thật – kỳ diệu thay là những đợt mưa phùn mùa xuân. Mưa như trời rây sương xuống từng con phố nhỏ. Mưa không đủ làm ta ướt sũng nhưng cũng làm thấm đẫm tâm hồn người đa cảm. Mưa làm rưng rưng nỗi niềm người xa xứ. Ta, đứa con tha phương đã xa nơi chôn nhau cắt rốn gần chục năm nay, xa đất Bắc gần chục năm nay lại càng cồn cào da diết khi đắm mình trong những giọt mưa xuân. Hình ảnh quê hương Bắc bộ chiêm chũng lại hiện về từ tâm thức người xa quê để cả ngày hôm đó, lòng ta cứ nhớ nhung bẩn thẩn. Ta thương lắm hình ảnh mẹ ta lội ruộng ngấu bùn, vai khoác tấm áo mưa bạc màu, tay vơ từng cọng cỏ.
Ta thương lắm hình ảnh bà ta ngồi bên cửa sổ, đôi mắt xa xăm như dõi về quá vãng, nhớ lại bao kỷ niệm thời con gái mỗi độ xuân về. “Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy Hội chèo làng Đặng đi qua ngõ Mẹ bảo thôn Đoài hát tối nay” (Nguyễn Bính) Lác đác ven hồ còn thấy mấy chùm mai anh đào nở muộn, loài hoa nhường cả mùa xuân ấm áp cho các loài hoa khác ganh hương khoe sắc để nhận về cho mình riêng mùa đông giá lạnh. Hoa mai anh đào mỏng manh e lệ đứng khép mình bên bờ giậu hay góc vườn hoang, đôi khi là một lũng hẹp. Mãi sau này người ta mới mang trồng làm cảnh tại các vườn hoa, công viên. Hoa mai anh đào từa tựa như hồng đào, hồng mai xứ Bắc. Có khác là ở chỗ mai anh đào mỏng manh hơn, nhỏ bé hơn và cũng nhanh tàn hơn những loài hoa thuộc họ mận kia và cũng có nét gì đó hoang dã. Nhiều người hay gọi lầm mai anh đào thành anh đào. Thực ra không phải như vậy. Mai anh đào là loại cây khác biệt hẳn với anh đào của Nhật Bản. Rất nhiều nhà sinh học đã chứng minh được điều đó. Ở nước ta, chỉ có thành phố nhỏ bé trên cao nguyên Lang Bian này mới có thể trồng được mà thôi. Mùa thu, mai anh đào rụng hết lá. Những cành khẳng khiu trơ trụi ngậm trong mình những cơn mưa cuối mùa, cái lạnh mùa thu, cái sương hoang gió núi để cuối đông bừng nở một trời hồng hoa lung linh mê đắm. Khoảng độ đầu tháng 12 âm lịch trở đi, du khách không khỏi ngỡ ngàng trước cảnh đẹp chỉ có ở nơi này: dọc hai bên đường Trần Quốc Toản đến Thủy tạ, những hàng mai anh đào đua nhau trổ bông rực rỡ. Có cây lại như làm dáng soi bóng xuống hồ, trông điệu đà đến vậy. Có cây lại rụt rè e lệ, lấp ló trong hàng thông dọc lối mòn trên công viên Xuân Hương. Đôi khi có cơn gió thoảng qua làm những phiến hồng hoa tả tơi giữa khoảng không như hàng ngàn cánh hồ điệp. Nhìn những bông mai anh đào nở muộn, miên man nghĩ về năm cũ mà không biết rằng bây giờ đã là tháng hai, không biết rằng mình đã đi bộ đến tận Khu Hòa Bình, trung tâm thành phố.
Buổi sáng đầu năm không khí trong lành, thoang thoảng hơi sương. Chọn một chỗ ngồi trong quán nhỏ ở phố café Nguyễn Chí Thanh nhìn xuống đường Nguyễn Thị Minh Khai nhâm nhi ly café đắng và ngắm dòng người qua lại cảm thấy thú vị thật. Đà Lạt bây giờ không còn kiểu “Buổi sáng/ Không có tiếng người chỉ có tiếng chim/ Tiếng chim trong veo thành vòng thành chuỗi/ Như những loài hoa lạ của trời/ Thả từng chùm xuống thành phố đầy vơi” như trong thơ Lâm Thị Mỹ Dạ nữa. Đà Lạt giờ đây phát triển nhiều. Dân cư các nơi đua nhau đổ về mua đất xây village, biệt thự làm nơi cho gia đình nghỉ dưỡng những ngày cuối tuần hoặc xây dựng khách sạn phục vụ du khách. Đà Lạt bây giờ đông đúc lắm rồi, nhưng vẫn giữ được nét hiền hòa của đất, của người nơi đây. Tất nhiên vẫn có chút thay đổi. Điều đó là không thể tránh khỏi trong quá trình phát triển chung của xã hội. Đây đó, những bà những chị gánh xôi bún rau hoa bán hàng buổi sớm. Những chiếc xe ba gác, xe máy chất đầy rau, hoa từ ngoại thành thuộc các phường 7, 8, ,9, Đa Thiện, Chi Lăng, Xuân Trường, Cầu Đất chở về chợ Đà Lạt hối hả vội vã.
Những bông hoa cúc, hoa hồng, đồng tiền, cẩm chướng muôn màu muôn sắc; những xe rau tươi xanh còn ướt đẫm sương đêm trông đến thích mắt. Thấp thoáng dưới lòng đường, một vài du khách lang thang chậm rãi, hít hà không khí mát lành như muốn tận dụng từng sắc na thời gian nơi đây kẻo mai này rời xa sẽ nuối tiếc. Vài người đi tập thể dục với những bộ đồ thể thao tươi sáng, ai cũng như đang tràn trề sức sống, tươi vui hớn hở. Điểm tô vào dòng nhựa sống của buổi sớm phố núi là những tà áo dài của các nghệ nhân thêu tranh lụa XQ mềm mại thướt tha trong gió nhẹ. Thanh thản và bình yên quá. Đà Lạt nhẹ nhàng trầm tư.
Đà Lạt làm say đắm bao người phải chăng cũng từ những buổi sáng như thế. Hướng tầm mắt ra xa hơn một chút là những hàng thông còn mờ trong hơi sương. Kia là nhà thờ Chánh tòa, tháp viba bưu điện trung tâm, tháp chuông cao đẳng sư phạm… tất cả như đang trầm mặc, như đang suy tư hay đang say trong men sương phố núi trong buổi sáng đầu năm? Chẳng biết nữa. Mà hình như chính ta cũng đang ngất ngây, đang chếnh choáng thì phải. Những tà áo dài nữ sinh tinh khôi. Những tiếng cười giọng nói của người xứ lạnh nghe sao mà ngọt ngào da diết đến vậy. Thấp thoáng bên lối vào chợ lầu là cây phượng tím nở đầy những hoa, tím cả trời thương nhớ. Hoa ơi, hoa mong chờ ai, hoa đợi ai mà tím đến nao lòng. Ta không say sao được.
Đà Lạt, ngày 07 tháng Giêng Ất Dậu
Viết lại, 18.09.2006 Đ.L.P
Đoàn Lê Phương

Tôi đến Đà Lạt lần đầu vào mùa Giáng sinh năm ngoái. Đà Lạt đẹp và lãng mạn, và mọi thứ đều thật tuyệt vời. Tôi nhớ khi đi đua xe đạp đôi quanh hồ Xuân Hương, ngắm nhìn ánh nắng nhẹ của buổi chiều dát vàng lên những tán cây, bãi cỏ và phản chiếu lấp lánh trên mặt hồ. Mà bọn tôi lại còn đoạt giải nhất của nhóm độc thân nữa chứ, thật là vui. Trượt máng ở thác Đatala thì vui đến nỗi tôi và đứa bạn đi cùng leo lên đi vòng hai. Lần đầu tiên phải đi sau mấy bà già nên cứ chốc chốc lại phải dừng lại, lần thứ hai bọn tôi đi một mình nên chẳng cần phanh gì cả, rất thích thú. Đi cáp treo sang Thiền viện Trúc Lâm cũng thật thú vị. Tôi rất thích cảm giác được lướt trên những ngọn thông xanh biếc đó. Thiền viện Trúc Lâm tọa lạc ở một vị trí tuyệt đẹp, trên đồi, dưới hồ. Đứa bạn tôi bảo ước gì được ở đó một tháng chỉ đọc sách, ngắm cảnh và suy nghĩ thôi. Hay thật, giá mà đời đơn giản như vậy.
Hồi ở Hà Nội, tôi hay cùng một đứa bạn đến nhà thờ vào đêm Giáng Sinh. Nhà thờ lớn thì thật đông, chẳng bao giờ chen đến gần được. Vì vậy, bọn tôi hay đến nhà thờ Nguyễn Biểu. Thực ra thì ở đây cũng rất đông nên bọn tôi thường chỉ chen đứng một chỗ ở cuối, mà lần nào cũng phải về trước giờ lễ chính thức vì muộn quá. Năm đầu tôi vào Sài Gòn cũng gần mùa lễ Giáng Sinh. Đây có lẽ là lễ Giáng Sinh tồi tệ nhất cuộc đời tôi. Hồi đó tôi vào Sài Gòn chưa được một tháng, bạn bè chưa có, nhà cửa chẳng ra sao, công việc thì nhiều như điên. Đến tối Giáng Sinh thấy ngoài đường đông như nêm nên cũng chẳng muổn ra hít khói xăng làm gì, vậy là phải ở nhà một mình. Nghĩ lại thấy ghê thật, nhưng tôi cũng gần quên nó rồi.
Nếu bạn chưa từng đến Đà Lạt vào dịp Giáng Sinh, bạn nên thử một lần. Tôi chưa thấy ở đâu mà không khí hợp với Giáng Sinh như vậy. Trời se lạnh và không khí trong lành. Khung cảnh xanh tươi, thanh bình và hiền hòa. Những mái nhà nhấp nhô ẩn hiện trên những sườn đồi, trong những vòm thông xanh, bên những khóm hoa đua sắc. Nhịp sống nhẹ nhàng và chậm rãi. Tất cả như hòa quyện vào nhau để cầu chúc cho một mùa Giáng Sinh an lành.
Nhóm mà tôi chơi cùng trong chuyến đi đó có mấy bạn theo đạo nên tôi theo các bạn đến dự lễ ở nhà thờ Con Gà. Lần này thì tôi được ngồi ở hàng ngay cạnh sân khấu chứ không phải chen chân ở phía dưới nữa. Và đây là lần đầu tiên tôi được dự một buổi lễ trọn vẹn để đắm mình trong cái không khí thánh thiện và bình yên của một đêm Giáng Sinh, bên những người bạn dễ thương và ở một thành phố cũng thật dễ thương.
Lần thứ hai tôi đến Đà Lạt là vào mùa mưa. Vì đang mưa nên Đà Lạt không được đẹp như bình thường. Lần đó, kỉ niệm đáng nhớ nhất là đêm liên hoan và lửa trại chia tay một cô bé đồng nghiệp. Vì trời mưa nên bọn tôi phải làm ở nhà sàn thay vì ngoài trời như dự đinh. Nhưng chẳng phải vì thế mà kém vui. Các cô bé cậu bé nhiệt tình tham gia đủ mọi trò chơi, Rồi sau đó mọi người hào hứng và vui vẻ nhảy múa quanh đống lửa trong tiếng chiêng trống, tiếng đàn hát của một ban nhạc dân tộc Lạch. Một đêm ấm áp tình cảm và niềm vui, dù ngoài trời mưa vẫn rơi rả rích.
Lần thứ ba tôi đến Đà Lạt để tham dự một cuộc họp của công ty. Nhóm của tôi đi chuyến sau nên tối mới về đến khách sạn. Mọi người đến trước đều đã đi chơi cả, tôi thấy mệt nên định không đi. Chị ở cùng phòng với tôi thì hôm sau mới bay tới. Ở một mình trong phòng khách sạn, lạnh, tối và im ắng, chưa được đến năm phút, tôi nhận thấy đến Đà Lạt mà ở một mình thì thật buồn. Tôi chợt hiểu tại sao Đà Lạt là thành phố của trăng mật và tình yêu. Đà Lạt thực ra vốn lạnh và buồn, nên người ta có dịp cảm nhận rõ ràng là mình cần có nhau. Tôi gọi điện cho anh trưởng nhóm hỏi xem mọi người ở đâu. Đầu tiên qua “Chez moi’, nhưng nhạc ở đó thật dở nên được một lúc tôi lại qua quán “Mộc” tham gia với một nhóm khác.
Lần đầu đến Đà Lạt một bạn trong nhóm cũng dẫn bọn tôi đến Mộc. Tôi rất thích không khí ở đó nên tự hẹn với mình là lần sau đến Đà Lạt sẽ lại ghé thăm. Lần này tôi đến, cảm nhận đó vẫn không thay đổi. Không gian thật nhẹ nhàng và yên bình, nên những giai điệu nghe ở đây sao thật ngọt ngào, tình cảm và sâu lắng. Tôi cũng lên hát một bài, “Điều giản dị” của Phú Quang. Đó là một trong những bài hồi còn ở nhà em trai tôi hay đệm ghita cho tôi hát. Nhưng lần này có điều khác trước. Lần đầu tiên tôi là người duy nhất trong nhóm lên hát. Còn lần này bà con công ty tôi thay nhau lên hát, rồi lấy cả đàn ghita tự đệm luôn, chẳng cần nhạc sĩ nữa. Buổi tối suýt nữa biến thành liveshow của anh em công ty tôi thì cô dẫn chương trình nói quán đã đến lúc đóng cửa. Thế là bọn tôi đi ra ngoài, lang thang trên các con phố Đà Lạt, đi ăn cháo khuya, rồi uống sữa đậu nành nóng, chuyện trò rôm rả. Thật là vui.
Đà Lạt thì vẫn thế, nhưng mỗi lần đến tôi lại có một cảm nhận mới, những kỉ niệm thật đáng nhớ. Như là một người vẫn ở bên cạnh bạn, nhưng mỗi lúc bạn lại thấy một cái gì đó mới mẻ. Thế cho nên tôi luôn thấy Đà Lạt dễ thương.
Mùa Giáng Sinh này tôi sẽ đến một miền đất mới. Nhưng có lẽ vào đêm Giáng Sinh tôi sẽ lại nhớ về Đà Lạt, về thành phố nơi mà tôi đã có một mùa Giáng Sinh thật tuyệt vời trong cuộc đời mình.
Theo blog Blue River VN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Một số lưu ý khi bạn nhận xét bài trong VisitDalat'sBlog
Không nhận xét những lời lẽ thiếu văn hóa, ảnh hướng đến thuần phong mỹ tục,Ngôn ngữ chuẩn mực ,Không đả khích chê bai,Chính trị, tôn giáo ,Khuyến khích các bài viết hay mang tính xây dựng cao
Rất mong sự ủng hộ và đóng góp của bạn cho VisitDalat's Blog