Chọn ngôn ngữ hiển thị

26/9/10

Đà Lạt - Nơi để lại nỗi nhớ

"Phố núi cao phố núi đầy sương phố núi cây xanh trời thấp thật buồn cô khách lạ đi lên đi xuống..." Chẳng hiểu sao cái câu hát kia với tôi - là để nói về Đà Lạt, chứ chẳng phải Pleiku như nó vốn là. Cũng chẳng trách, bởi những ngày tôi tới Đà Lạt, thành phố ngập sương và mưa nhẹ...Khó có thể diễn tả cảm giác của buổi trưa ấy, khi ngang qua đường đồi cheo leo, giữa con đường cúc qùy cuối mùa lác đác mà vàng ruộm.

Cuối chiều tới nơi, thấy mình lạc vào cõi khác, cũng rẻo đất Tây Nguyên mà sao dịu dàng. Sương mù bắt đầu dày lên. Đi bộ là giải pháp tốt nhất sau mấy tiếng ngồi xe, cũng là để hít hà mùi hương của thành phố hoa đang chìm dần vào hoàng hôn.


Đà Lạt quyến rũ giản đơn

Thành phố hoa không xa lạ với nhiều người. Song khi tới Đà Lạt, du khách thường tranh thủ ghé thăm nhữgn thắng cảnh đẹp và nổi tiếng mà ít ai để ý đến những nét quyến rũ của những con phố vẫn dạo qua hàng ngày. Ở thành phố này, chỉ ngồi yên một chỗ cũng đã thấy sung sướng rồi. Cái khung cảnh hữu tình lãng mạn ấy, cái không khí dịu dàng đẫm sương lúc nào cũng như ve vuốt an ủi tâm hồn.

Tới Đà Lạt, người ta chỉ muốn lăn ra trên những thảm cỏ xanh, chẳng buồn nghĩ ngợi nữa, thả mình trôi đi trong thư thái

Tới Đà Lạt, người ta chỉ muốn lăn ra trên những thảm cỏ xanh, chẳng buồn nghĩ ngợi nữa, thả mình trôi đi trong thư thái.
Ấn tượng đầu tiên đương nhiên là hoa ở khắp nơi, trên triền đồi, trên đường đi, trong những khu vườn hay trong quán cà phê. Điều đó qúa quen thuộc đối với du khách đến Đà Lạt. Còn với tôi, Đà Lạt lắng đọng lại là hình ảnh những con dốc sương mù. Những con phố mờ ảo trong sương, những dáng người lẩn khuất phía trước, đường dốc thoai thoải vừa đủ tạo cảm giác chênh chao mà không qúa mệt.

Tiếp đến là ấn tượng về cà phê, cà phê và cà phê. Quán cà phê nào ở thành phố này cũng dễ thương và đặc biệt nhiều hoa. Nhưng thích nhất là ngồi ở Tùng sáng sớm, ngắm người dân bắt đầu vào chợ hoặc lúc chiều khi chợ đồ cũ vừa dọn ra. Đà Lạt có chợ đồ cũ đáng yêu với những lối đi bé xíu xíu, những lời rao đi từ xa đã nghe thấy, đô thị đa dạng, không mua ngắm chơi thôi cũng đủ thích.

Những người me xe cố thì có thể ghé qua Mei Xuân Hương vì ở đây thường có cả dãy xe vespa cổ đứng thẳng hàng nhìn thinh thích mắt. Thích nghe nhạc có thể đi xa hơn một chút, leo lên Audiophile - quán nằm trong một ngôi biệt thự trắng cách thành phố 7 km - chỉ mở buổi chiều, chủ quán dễ thương, nhạc dễ thương, khung cảnh dịu êm và những ô cửa sổ đầy ánh sáng.

Từ cửa sổ Audiophile có thể thấy chùa Lâm Tiền Ni xa thăm thẳm trốn trong núi, chỉ khoe ra bức tượng Phật trắng toát cuồng si, trường Cô Vân lạnh lẽo phía lưng đồi, những ngôi nhà thấp mái lụp xụp của một Đà Lạt - không - khách - du - lịch.


Một mô hình nhà dân tộc nơi triền núi

Phần lớn cư dân Đà Lạt là người từ những vùng khác đến nên các món ăn ở đây khá đơn giản, không thiếu thứ gì nhưng cũng chẳng qúa cầu kì món gì. Nhưng tôi rất ấn tượng một quán ăn nằm nép mình trên đường đi xuống Suối Vàng. Khách tới, chủ mời rượu "chỉ tính tiền đồ ăn, rượu uống được càng nhiều càng tốt".

Hỏi ra mới biết, chủ quán mê nhậu nên đã bỏ việc cơ quan mở quán nhậu, vợ là giáo viên cũng bỏ theo chồng. Hai vợ chồng vui thú điền viên lúc nào cũng tươi cười tất bật. Quán nằm chên vênh, phía dưới là hồ nước, phía trên là con đường dốc, đi đường khéo duyên thì gặp.

Bát súp ngon ngọt vừa giúp người ta bớt đói lòng sau chặng đường dài, vừa ấm áp trong không khí se lạnh ở đây

Thức ăn ở đây rất ngon, có cơm lam, gà nướng, thịt heo mọi nướng, giá cả lại rẻ, lại có rượu ngon miễn phí, khách cứ gọi là say ngất ngư chẳng muốn đi tiếp. Món đặc biệt ở quán này là súp atiso do người vợ khéo tay làm với những bí quyết riêng. Ban đầu chị nấu để dành riêng cho chồng ăn trước khi uống rượu để đỡ xót lòng, đến khi khách tới đông qúa mới đem ra bán. Bát súp ngon ngọt vừa giúp người ta bớt đói lòng sau chặng đường dài, vừa ấm áp trong không khí se lạnh ở đây.

Bởi vậy, khách đến quán uống rượu, ăn một lần súp atiso của chị thì khó mà quên được. Ăn uống no say, đến lúc nhấc người dậy tiếp tục chặng đường thì chú lại níu tay bảo cho thử hai loại rượu quý ngâm riêng cho chủ uống, bởi cái duyên gặp gỡ. Hai loại, một xanh ngắt ngằn ngặt, một vàng óng ánh, mỗi loại một chén thôi, cũng đủ để nhớ mãi. Hẹn ngày quay lại uống thêm và đánh cờ với chú.


Hoài niệm chiều Đà Lạt

Du khách tới Đà Lạt bây giờ không khỏi hụt hẫng vì thiếu vắng Hồ Xuân Hương. Nơi mặt nước xanh ngắt rì rào giờ đây là cỏ mọc xanh um, xa xa là những đường nứt nẻ như cánh đồng mùa hạn. Ít người còn muốn thả bộ quanh hồ tìm kiếm vẻ mộng mơ của hàng phượng tím hay chiêm ngưỡng những thiếu nữ Đà Lạt e ấp ngồi đọc sách trên ghế đá công viên. Vẫn biết thay đổi là cần thiết, mà sao chứng kiến thành phố hoa chuyển mình người ta vẫn thấy nao nao lòng.

Vẫn yêu mến cái khí hậu cùng vẻ lãng mạn của Đà Lạt, du khách hướng ra ngoại ô nhiều hơn. Ngoài những địa điểm du lịch nổi tiếng như Trại Mát, Suống Vàng, Langbian...du khách giờ đây thích tìm đến những ngọn đồi trồng rau hoặc hoa ở vùng ven Đà Lạt. Không qúa xa trung tâm mà khung cảnh đã khác nhiều.

Chịu khó đi bộ, bạn sẽ khám phá ra một khung cảnh thần tiên. Những con đường hoa dẫn vào căn nhà gỗ như trong những câu chuyện cổ xưa bạn thường nghe kể. Đó là phần thưởng của một Đà Lạt còn nhiều bí ẩn dành cho những người đam mê khám phá.

(nguồn Internet)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một số lưu ý khi bạn nhận xét bài trong VisitDalat'sBlog
Không nhận xét những lời lẽ thiếu văn hóa, ảnh hướng đến thuần phong mỹ tục,Ngôn ngữ chuẩn mực ,Không đả khích chê bai,Chính trị, tôn giáo ,Khuyến khích các bài viết hay mang tính xây dựng cao
Rất mong sự ủng hộ và đóng góp của bạn cho VisitDalat's Blog

Bài Đã Đăng

Bài đăng Phổ biến