Chọn ngôn ngữ hiển thị

26/9/10

Đà Lạt ơi! ta nhớ…

Đêm nay, mưa thét gào trên mái tôn… mưa dội vào giấc mơ cho thổn thức cả tâm hồn… mưa ồn ào, mưa dữ dội quá!

Bất chợt ta nhớ mưa của những ngày im ắng, nhớ mưa nơi phố núi xa xăm của những khoảng thời gian ngắn ngủi, ngọt ngào…
Nhớ những giọt phảng phất như dải lụa mỏng manh chấp chới…bay bay… bay bay… tạt ngang vào má… nhẹ nhàng thôi, khe khẽ thôi… như sợ ai đó giận hờn, ánh mắt thêm sầu thăm thẳm…
Mưa như cô gái phố núi giọng êm đềm, khe khẽ, len trong không gian, thoảng theo cơn gió… làm xôn xao con tim những anh chàng miền Nam khờ khệch…
Nhớ đôi khi mưa bỗng ào mạnh rồi lại phảng phất cả buổi chiều… sao lại thấy mưa như chàng trai nóng tính… giận hờn rồi lại nhỏ nhẹ, vuốt ve…
Nhớ ngọn gió lướt nhẹ trên mái tóc… đậu vào má những thiếu nữ phố núi… làm má thêm ửng hồng…
Nhớ cành hoa Cẩm Tú cầu xanh mát, đẹp đến thế… mà làm ta sao bỗng nao nao nỗi nhớ và nhói lòng đến lạ…
Nhớ sự vui vẻ, hiếu khách của những ngọn thác… sự mát mẻ, tươi vui… như chẳng bao giờ biết dỗi hờn, biết trách móc… Sao bỗng thấy như chính những chàng nông dân, những chú thím nông thôn miền Nam chân chất quê mình đến thế!?
Nhớ lời ân cần thăm hỏi của những chàng Thông trên triền đồi xanh mát… Nhớ sao cái cành cây, tàn lá… nhiều chuyện ơi là nhiều chuyện trong cả buổi chiều hè hôm ấy… lá cứ vi vu, cây cứ xào xạc… vậy mà cũng ngộ nhe, những “chàng trai” kia “nói chuyện” sao mà thu hút đến lạ kỳ, nghe mãi không biết chán à nghen!
Một góc Đà Lạt - Ả̉nh: CuTít
Nhớ cái hơi ấm khi áp lòng bàn tay vào ly đậu nành nóng… nhớ cái vị trà gừng cũng cô chủ quán nhiệt tình hôm ấy…
Nhớ vị đắng của ly cà phê đặc quánh, nhớ cái vết chân chim trên khuôn mặt người chủ quán cà phê Tùng (nơi cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn gặp Khánh Ly)… nhớ cái không khí yên tĩnh, cái sự thầm lặng, sự khác thường kỳ dị… của những người nghệ sĩ phố núi…
Nhớ tà áo dài, ánh mắt sâu thẳm, gương mặt trầm lặng… của những thiếu nữ trong nhà trưng bày tranh thêu XQ… nhớ đôi tà áo, chiếc áo len mỏng và “gánh thơ” bên vệ đường… nhớ những sự sắp đặt thú vị… mà khó hiểu đến lạ kỳ…
Nhớ giọng chào mời vui vẻ, nhớ lời cảm ơn ngọt ngào của chị bán áo len, lời giải thích nhỏ nhẹ của anh chàng viết thư pháp…
Nhớ chiếc xe đạp đôi, nhớ con đường uốn cong, lượn lờ... nhớ cả cái vỉa hè dừng chân nếm tách rượu ấm nồng… nhớ cái nụ cười miền Nam cũng hiền hơn, ấm hơn giữa đêm lạnh phố núi…
Hình như trong cái không khí lành lạnh, cái yên bình của phố núi… con người cũng trở nên ngọt ngào hơn, trầm tính hơn… và cũng vô tình gây bao xuyến xao cho những kẻ lữ hành xa xôi… (ít nhất là cho ta)
Đà Lạt, phố núi… thành phố buồn… thành phố mộng mơ… thành phố của nỗi nhớ riêng ta… ta sẽ quay lại một ngày gần nhất… để tâm hồn ta được dịp gặm nhấm những nỗi buồn… để ánh mắt ta được đượm buồn mà chẳng cần ngại ngần chi cả… để ta được thả hồn mông lung lê bước … và để ta chạnh lòng một nỗi nhớ xa xăm…

Đà Lạt ơi ! Ta nhớ…






Nguồn: Vietnamnet.vn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một số lưu ý khi bạn nhận xét bài trong VisitDalat'sBlog
Không nhận xét những lời lẽ thiếu văn hóa, ảnh hướng đến thuần phong mỹ tục,Ngôn ngữ chuẩn mực ,Không đả khích chê bai,Chính trị, tôn giáo ,Khuyến khích các bài viết hay mang tính xây dựng cao
Rất mong sự ủng hộ và đóng góp của bạn cho VisitDalat's Blog

Bài Đã Đăng

Bài đăng Phổ biến